24.
Không có Mễ Du tài tử Jim Caviezel sẽ
không bao giờ đóng đưọc vai Chúa Giêsu trong
phim "The Passion Of Christ"
memedu@dk
đã đọc được bài viết về Tài Tử Jim
Caviezel từ "www.medjugorje.hr".
Anh đã được ân sũng của Mẹ Mễ Du và
đã đóng vai Chúa Giêsu trong phim "The
Passion Of Christ" ("Sự
Thương Khó của Chúa Giêsu") . Phim nầy
do Mel Gibson làm đạo diễn "The Passion
Of Christ" ("Cuộc Thương Khó của
Chúa Giêsu").
Bài viết nầy đã được Chị Kim Hà dịch lại tiếng
Việt. Do đó memedu@dk sẽ đăng bài viết bằng
anh ngữ trước và sau đó là bài dịch của Chị
Kim Hà (source: "www.memaria.org").
Bạn có thể
xem qua những đoạn chính trong phim dưới đây:
---------------------Nguyên văn
Anh ngữ từ "www.medjugorje.hr"----------------------
Nhà
Báo Christian Stelzer, www.oasedesfriedens.at
đã phóng vấn Tài Tử Jim Caviezel dưới đây:
Without Medjugorje I
would never have played “ The Passion of Christ“ Date: 02.04.2010.
Jim Caviezel played the main role in Mel
Gibson’s movie “The Passion of Christ”, and
became known throughout the whole world.
The very moving presentation of the scourging
and crucifixion of Jesus have permitted the
passion of the Lord to become the initiator
of many discussions about faith. A Viennese
professor of Theology brought the criticism
of the movie to the point: “ How can I accept
that my sins are supposedly so great, that
a man must bear so much suffering for me?
“
Again and again we hear about conversions,
which the spectators experienced while watching
the movie. Who is this Jim Caviezel who was
able to interpret Jesus in such an impressive
way? In an Interview with the” Oase des Friedens
“ he admits that without his experience in
Medjugorje he would never have accepted this
role. In Medjugorje he was granted a new dimension
of faith.
Christian Stelzer in Vienna held the Interview
with Jim Caviezel, in February 2010.
Jim, could you
tell us how you heard about Medjugorje?
My wife was in Medjugorje while I was in Ireland
during the filming of “Monte Christo”.Things
were not going so well at the time, although
I was working 7 days a week. She called me
and at the tone of her voice I could feel
that she had undergone a change. She began
telling me about Medjugorje and that a visionary
would come to Ireland. I interrupted her with
these words: look, I have serious work to
do. I cannot deal with visionaries just now.
I thought that as a catholic I was not obliged
to accept Fatima, Lourdes or Medjugorje at
all costs. This was my thinking. I also remembered
how my friends and I, who were going to a
catholic school at the time, were enthusiastic
about the events in Medjugorje, and as we
heard that the local Bishop rejected the apparitions,
declaring them not authentic, we had lost
interest.
The visionary Ivan Dragicevic from Medjugorje
came to Ireland. It was clear to me that I
would not have any time for him, as I had
to work non-stop. But, then, on one Thursday,
my filming partner Richard Harris did not
feel well, and I was free for the rest of
the day. Therefore I could assist at the apparition.
I stood at the very back of the packed church
and had no clear idea about what was going
on here. At the moment of the apparition a
man in a wheelchair fell to his knees, and
I was very struck by that- I thought, this
handicapped man, is kneeling on the cold stone
floor, in spite of his incredible pain, and
he is praying!
Today I am aware that only God could know
me so well as to know where I could be seized.
As strange as it sounds, I was given free
time again on the following Sunday and could
meet the visionary Ivan, which had been the
special desire of my wife. During the apparition
I knelt next to him saying in my heart:” ok,
here I am. I am ready. Do with me as you wish.”
At the same moment I felt something filling
me. It was so simple and yet so unique. When
I got up, tears were streaming out of my eyes.
I began crying with all of my heart.
Ivan told me:” Jim, man always finds time
for what he loves. If somebody has no time,
and suddenly meets a girl whom he loves, he
will make sure he finds time for her. The
reason why somebody has no time for God is
that he does not love him.”
This touched me and I wondered whether I had
time for God. Ivan continued to say to me:
“ God calls you to pray with the heart.” “
How should I do that?” I asked him. “ By beginning
to pray.” In that moment a window in my heart
opened. Never before did I think this was
possible. We went to a restaurant, and I must
say that the food and wine that evening tasted
as good as never before. Something began changing
in me. Often my wife had wanted to teach me
how to pray the rosary, and I had always refused.
Now I wished to pray the rosary although I
did not really know how to. I only felt that
my heart had opened for it. One morning I
said to my driver who was bringing me to the
filming site every day: “I do not know what
you think about this, but I wish to pray the
rosary.” To my surprise he told me: “ O.K.
let’s do that.”
In the gentle light of the love which I began
feeling in me, I began to recognize where
I was standing, how many temptations I had,
where my feelings were, how weak I was and
how many people were condemned by me.
When did you
come to Medjugorje for the first time?
After the end of the filming, which finished
in Malta, I decided to go to Medjugorje. I
was full of inner expectations. When I was
20 years old, there was like an inner voice
that told me to become an actor. When I told
my father about that, he gave me this answer:
“When God wants something from you, then surely
only for you to be a priest. Why should you
become an actor?”
I also did not understand this at the time.
Now I was asking myself in a new way whether
it was the will of God that I should become
an actor in order to earn lots of money and
to become rich.
I was aware of the unbalance in the world
between the few who possess much too much,
and the many who have much too little to live,
and I was sure that God did not want that
and that we also had to make a decision whom
we should serve: wealth which will not grant
us eternal joy, or God who wishes to guide
our lives.
Medjugorje reminded me of Bethlehem and I
thought:” as Jesus was born in a small place,
so the Mother of God appears here in a poor
area between the hills.”
The four days in Medjugorje were like a breakthrough
for me.
In the beginning I was still surprised how
much the people were praying here. I saw a
similarity with a Basketball –camp, thinking
that there you do not only play once a day,
but again and again, continuously. After all,
in school, we do not read just once a day,
but all the time, again and again.
During the first days in Medjugorje I felt
restlessness within myself while praying,
as I was not used to praying so much, and
I asked God to help me. After four days, all
I wanted to do is pray. Every time I prayed
I felt united to God. This is an experience
I could only wish for every catholic to make.
Perhaps, as a child I had such an experience,
but had forgotten it. Now it had been given
to me.
Today, when people ask me why I go to Medjugorje
I tell them:
“Look, if you do not believe in radiation,
go to Tschernobyl and stay there for 5 days.
You will see that your hair starts falling
out. These are the consequences of radioactive
radiation. In Medjugorje there is a radiation
from heaven, in which thousands of people
convert and Generations of sinners melt. It
is an irradiation of the Holy Spirit which
leads people to prayer, daily Holy Mass and
to Adoration of the Blessed Sacrament. This
experience lasts, also at home. In my family
we live the Sacraments together. With my children
I pray the rosary every day on the way to
school. If I do not start at once, my son
begins to pray.
When I came to Medjugorje for the second time,
I was looking to have the same experience
as during my first visit. This time it was
different. After a lunch, some pilgrims invited
me to go with them to Siroki Brijeg to meet
Father Jozo.
This was the special desire of my wife. I
did not know Father Jozo, but what I heard
him say, touched me very much.
I went up to him, he put his hand on my shoulder,
which I also did to him. He laid his hands
on my head, which I also did to him. In that
moment I felt these words in my heart: “I
love you brother. This man loves Jesus.” Father
Jozo spontaneously turned to his interpreter,
asked her in Croatian who I was and that he
wished to speak to me.
This was the beginning of a friendship which
lasts until today.
At that time, I had just completed the filming
of the “Passion of Christ” and repeatedly
had the experience how different powers tried
to keep me from doing that movie.
Can you tell
us, why you had this experience, and which
is the link between the film and Medjugorje?
Probably you know the saying” crossing the
Rubicon” – it means that there is no turning
back. The film “The Passion of Christ “is
something like that for me. When I heard Pope
John Paul II say that we need not be afraid,
I thought that I was without fear in any case,
and that I was doing well. During the filming
of the “The Passion of Christ” I began to
understand that Jesus is more controversial
than ever before. Some colleagues prophesied
me that I would loose everything through that
film, my carrier, my money, perhaps my family
or my life.
I was 33 years old when the work for the film
began; I was the same age as Jesus when He
lived the Passion. Repeatedly I doubted whether
I was worthy to interpret Jesus. Ivan Dragicevic
encouraged me telling me that God doesn’t
always choose the best, and that he saw that
with himself.
Without Medjugorje I would never have acted
that role, as there, my heart opened to prayer
and to the sacraments. I knew I had to be
very close to Jesus if I wanted to act him.
Everyday I went to confession and to Eucharistic
Adoration. Mel Gibson also came to Holy Mass
under the condition it would be celebrated
in Latin. This was good for me, as I also
learnt Latin that way.
Temptations came again and again, and I had
to fight them. In that warfare I often experienced
a great inner Peace. For example, in the scene
where Mary, the mother of God comes running
towards me and I say:” Look, I make all things
new.” We repeated this scene four times, and
still I felt that I was in the first place.
Somebody then hit the cross and my left shoulder
jumped out of its joint. By this terrible
pain I lost balance and was crushed to the
ground by the cross. I fell onto the dusty
ground with my face, and blood shot out of
my nose and mouth. I repeated the words to
the mother:” Look, I make all things new.”
My shoulder was hurting terribly while I slowly
embraced the cross and felt how precious it
is. At that point I had stopped acting and
Jesus became visible. As if answering my prayers
he came out:” I wish that people see you,
Jesus, and not my acting.”
As the rosary was constantly prayed,- I don’t
know how many rosaries I prayed during the
film- a special atmosphere was created. I
knew that I was not to use swear words or
let myself go, if I wanted to transmit something
to the team. Most of them did not know Medjugorje,
they were great actors, and we were happy
to have them. How else could I transmit Medjugorje
to them if not by my life?
For me Medjugorje means to live of the Sacraments,
in unity with the Church.
I began to believe through Medjugorje, that
Jesus is truly present in the Holy Eucharist,
and that He forgives me my sins. Through Medjugorje
I experience how powerful the prayer of the
rosary really is, and what a gift daily Mass
represents.
How can I help people to believe more in Jesus?
I understood that this can happen when Jesus
is in me through the Eucharist, and that people
see Jesus through my life.
When the scene of the last supper was filmed,
I carried relics of Saints and a small piece
of the cross of Christ in special pockets
of my robe. I so wished Jesus to be wholly
present, and therefore asked a priest to expose
the Blessed Sacrament. First he did not want
to, but I insisted, because I was convinced
that while looking at Jesus people would recognize
Him better in me. The priest stood just behind
the cameraman, with the Blessed Sacrament
in his hands, and together with Him he came
close to me. When people see the shine in
my eyes in the film, they do not realize that
they are seeing Jesus, the reflexion of the
consecrated host in my pupils.
This is how it happened during the scene of
the crucifixion,: the priest was present ,
holding the Blessed Sacrament in his hands
, while I prayed unceasingly.
The greatest challenge in the film were not
as expected the learning of texts in Latin,
Aramaic and Hebrew, but rather the physical
hardships that had to be endured. During the
last scene I had a dislocated shoulder which
jumped out every time the cross was hit. During
the scourging I had been hit by the scourges
twice, and had a 14cm long wound on my back,
my lungs were full of fluid, and I had pneumonia.
In addition to that the chronic lack of sleep
was tangible: For months I had to get up at
3 am on a daily basis, as the make up alone
took 8 hours.
During the very last picture the clouds were
hanging very low and a lightning struck the
cross on which I was attached. Suddenly all
was silent around me and I felt that my hair
was standing up on my head. About 250 people
who were standing around me saw my body lighten
up and a fire burning at the right hand side
as well as at the left hand side of my head.
Many were shocked by what they had seen.
I know that “The Passion of Christ” is one
great film of Love.
Jesus today, is more controversial as never
before. There are many possible ways to destroy
humanity by means of nuclear weapons, biological
weapons, but I believe in Jesus and I trust
in Him. This is the source of my joy.
I think that God is calling us in a special
way these days and that we need to give an
answer - in our heart and in our Life.
Interview: Christian Stelzer, www.oasedesfriedens.at
English Version: Milona von Habsburg de Rambures
---------------------Nguyên văn
Việt ngữ từ "www.memaria.org"----------------------
Dưới đây là
bài dịch của memaria.org: Cn 1121: Từ Medjugorje Mà Tài Tử Jim
Caviezel Được Ơn Chúa Nguồn Crownofstars
§ Kim Hà
Tính đến tháng 2 năm 2010 thì tài từ Jim Caviezel
vốn là diễn viên chính trong phim The Passion
of The Christ đã hành hương đến Medjugorje
được 6 lần. Sau đó, anh sang Vienna, nước
Áo để trả lòi cuộc phỏng vấn với tạp chí Oase
des Freidens.
Bản dịch bằng tiếng Croatian được in trong
tạp chí Slasnik Mira của giáo xứ Medjugorje.
Hỏi: Chào anh
Jim, xin anh vui lòng cho chúng tôi biết bằng
cách nào mà anh nghe nói về Medjugorje ?
Đáp: Vợ tôi đến hành hương Medjugorje khi
tôi còn ở Ái Nhĩ Lan để đóng phim Monte Cristo.
Lúc ấy dù tôi làm việc vất vả một tuần 7 ngày
nhưng mọi sự không diễn tiến khả quan. Một
ngày kia, vợ tôi gọi điện thoại và tôi có
thể cảm nhận rằng giọng của nàng có sự gì
thay đổi. Nàng bắt đầu nói về Medjugorje và
về một trong số các thị nhân sẽ đến thăm Ái
Nhĩ Lan. Tôi ngắt lời nàng bằng cách nói:
“Nghe đây, anh có nhiều chuyện quan trọng
để làm. Anh không thể làm gì với bất cứ một
thị nhân nào cả.”
Ngoài ra tôi nghĩ mình là người Công Giáo
thì không cần phải chấp nhận Lộ Đức, Fatima
hay Medjugorje. Đó là điều mà tôi nghĩ. Tôi
nhớ khi còn nhỏ khi học một trường Công Giáo,
mỗi khi chúng tôi nghe nói về Medjugorje thì
lòng chúng tôi rộn ràng thích thú nhưng khi
biết rằng vị giám mục điạ phương không chấp
nhận thì chúng tôi mất ngay ý thích ấy.
Thị nhân Ivan Dragicevic đến Ái Nhĩ Lan và
tôi biết ngay là tôi không có thì giờ để đến
với anh ấy vì lẽ công việc làm tôi bận rộn
cả ngày. Một ngày kia có bạn đồng nghiệp của
tôi là anh Jim Harris không được khỏe nên
tôi có được một ngày nghỉ và tôi có thể đến
dự một buổi Đức Mẹ Maria hiện ra với thị nhân
Ivan.
Tôi đứng ở phía sau của một ngôi nhà thờ
chật ních đầy người và tôi không biết điều
gì sẽ xẩy ra nhưng khi thấy một người đàn
ông ngồi trên xe lăn bỗng dưng quỳ xuống trong
lúc Đức Mẹ Maria hiện ra thì lòng tôi cảm
động sâu xa. Tôi suy nghĩ về người tàn tật
ấy. Ông ta dù đang đau đớn mà dám quỳ xuống
trên nền đá lạnh lẽo và cầu nguyện!
Giờ đây tôi biết rằng chỉ có Thiên Chúa là
Đấng biết rất rõ về tôi và Ngài biết rằng
Ngài cần đụng chạm tôi ở đâu để làm cho tôi
chú ý!
Dù cho điều này có vẻ lạ lùng nhưng vào ngày
Chúa nhật kế tiếp đó khi có một ngày nghỉ
nên tôi có thể gặp gỡ thị nhân Ivan, đó cũng
là ý nguyện đặc biệt của vợ tôi. Trong giờ
Đức Mẹ hiện ra thì tôi được quỳ gần bên Ivan
và tôi tự nhủ lòng:
“Được rồi, con đây, con sẵn sàng rồi. Xin
Chúa cứ làm điều gì với con tùy ý Chúa muốn.”
Ngay trong phút ấy, tôi cảm thấy một điều
gì đó sung mãn dâng tràn trong tâm hồn. Điều
ấy thật đơn giản và đặc biệt. Khi tôi đứng
lên, nước mắt tôi chẩy dài trên má và tôi
bắt đầu khóc với trọn trái tim.
Thị nhân Ivan nói với tôi rằng:
“Jim, con người luôn tìm thì giờ cho những
gì họ yêu thích. Nếu một người không có thì
giờ để kiếm bạn gái và yêu người con gái ấy
thì anh chàng luôn tìm thì giờ cho nàng. Người
ta không có thì giờ cho Chúa bởi vì người
ta không yêu mến Chúa.”
Rồi Ivan nói tiếp:
“Thiên Chúa đang mời gọi anh cầu nguyện với
trái tim.”
Tôi hỏi Ivan:
“Làm cách nào mà tôi có thể làm được như
vậy?”
Anh Ivan đáp:
“Hãy bắt đầu bằng cách cầu nguyện!”
Ngay lúc ấy, cánh cửa trái tim tôi được mở
rộng ra. Tôi không thể mơ được chuyện ấy.
Chúng tôi đi vào một nhà hàng ăn và tôi phải
nhận rằng rượu và thức ăn mà chúng tôi dùng
trong đêm hôm ấy thật là ngon lành.
Rồi mọi sự bắt đầu biến đổi trong tôi. Trong
quá khứ, qua nhiều trường hợp, vợ tôi muốn
dạy tôi cách cầu nguyện bằng chuỗi Mân Côi
nhưng tôi không biết lần chuỗi ra sao. Nhưng
lúc ấy tôi cảm thấy lòng mình mở ra. Một buổi
sáng khi trên đường đi đến phim trường, tôi
nói với người bạn đang lái xe cho tôi thâu
phim hàng ngày rằng:
“Tôi không biết bạn nghĩ gì về điều này nhưng
tôi muốn chúng ta bắt đầu bằng việc lần chuỗi
Mân Côi.”
Thật là lạ lùng khi anh bạn trả lời:
“Được, chúng ta cùng cầu nguyện.”
Trong ánh sáng nồng ấm của tình yêu mà tôi
cảm nhận trong trái tim mình, tôi có thể cảm
thấy rằng mình đã ở đâu, mình đã có những
cám dỗ gì, tình cảm của mình ở đâu, tôi đã
yếu đuối ra sao và tôi đã phán xét người ta
nặng nề như thế nào. Hỏi: Anh
đến Medjugorje lần đầu vào khi nào?
Đáp: Sau khi hoàn tất việc đóng phim ở Malta
xong, tôi quyết định đến hành hương tại Medjugorje.
Tôi nhớ lại khi mình được 20 tuổi thì được
nghe một giọng nói bên trong bảo rằng tôi
nên trở thành một tài tử đóng phim. Khi tôi
nói điều này ra với ba tôi thì ông đáp:
“Nếu Chúa muốn điều gì nơi con thì con nên
trở thành một linh mục. Tại sao Ngài lại muốn
con trở thành một tài tử cơ chứ?”
Thế là lúc ấy, tôi không hiểu mình phải làm
điều gì cho tương lai. Và tôi vẫn cứ tự hỏi
mình về câu hỏi ấy. Liệu Chúa có muốn tôi
trở nên một tài tử kiếm được nhiều tiền và
trở thành giàu sang hay không? Tôi đã nhận
thấy sự thiếu quân bình của thế giới giữa
những người có rất nhiều tiền và những người
nghèo không có đủ tiền để mà sinh sống, và
tôi biết rằng đó là điều Chúa không muốn.
Vậy tôi nên chọn lựa đi tìm sự giầu sang nhưng
không có hạnh phúc vĩnh cửu hày là phục vụ
Chúa là Đấng muốn hướng dẫn đời tôi?
Lúc ấy làng Medjugorje nhắc nhở tôi về Bê
Lem và tôi nghĩ:
“Chúa Giêsu được sinh ra ở một nơi nhỏ bé
và Đức Mẹ Maria là Mẹ Thiên Chúa đang hiện
ra ở một ngôi làng nghèo khó giữa những vùng
đồi núi.”
Bốn ngày mà tôi được sống ở Medjugorje là
bước ngoặt của đời tôi. Lúc đầu, tôi rất ngạc
nhiên về việc người ta cầu nguyện rất nhiều
ở Medjugorje. Mọi sự nhắc nhở cho tôi về một
trại chơi bóng rổ. Tại nơi ấy, ta không chỉ
chơi một trận đấu mỗi ngày nhưng tiếp tục
chơi liên tiếp. Ở trong trường học cũng thế
vì ở đấy ta không chỉ đọc mỗi một lần nhưng
luôn lập đi lập lại.
Trong những ngày ở Medjugorje tôi cảm thấy
có một sự thúc bách và bất an bên trong linh
hồn khi tôi cầu nguyện bởi vì tôi không có
thói quen cầu nguyện nhiều như thế, và tôi
xin Chúa giúp đỡ cho tôi.
Sau 4 ngày thì tôi thấy chỉ có một điều mà
tôi muốn làm là cầu nguyện mà thôi. Bất cứ
lúc nào cầu nguyện thì tôi cảm thấy mình liên
kết với Thiên Chúa. Đó là cảm nghiệm mà tôi
muốn thấy xẩy ra cho mỗi một người Công Giáo.
Có lẽ khi còn là trẻ thơ, tôi có cảm tưởng
tương tự như thế mà tôi lại quên mất. Giờ
đây, cảm nghiệm ấy lại xẩy ra với tôi lần
nữa.
Khi về đến quê nhà thì tôi vẫn có cảm tưởng
như thế. Trong gia đình, chúng tôi sống các
bí tích với nhau. Khi đưa đón con cái đi học,
chúng tôi cầu nguyện chuỗi Mân Côi chung.
Đôi khi tôi không bắt đầu đọc kinh nhưng con
trai tôi bắt đầu đọc trước.
Lúc tôi đến Medjugorje lần thứ hai thì tôi
kỳ vọng có những cảm nghiệm như trước lần
nữa nhưng lần này thì khác.
Cha Jozo đang
thuyết giãng Vào một
ngày kia, sau khi ăn trưa thì có một số khách
hành hương mời tôi đến thăm linh mục Jozo
Zovko ở vùng Siroki Brijeg. Đó cũng là ý nguyện
của vợ tôi. Tôi không biết rõ về linh mục
Jozo nhưng tôi rất thích thú khi được nghe
tất cả những câu chuyện về ngài. Tôi được
gặp gỡ cha Jozo. Ngài đặt tay trên vai tôi
và tôi đặt tay trên vai ngài. Ngài lại đặt
tay trên đầu tôi. Tôi đặt tay trên trái tim
ngài. Trong lúc ấy, tôi cảm thấy có những
lời nói trong tâm hồn mình:
“Hỡi người anh em của Ta, Ta yêu con. Ngườì
đàn ông này yêu mến Chúa.”
Bỗng dưng, cha Jozo tự động quay mặt về phía
người thông dịch viên của cha và hỏi bà ấy
rằng tôi là ai, rồi ngài nói rằng ngài muốn
nói chuyện với tôi. Đó là bước đầu của một
tình bạn lâu dài.
Đó là thời kỳ xẩy ra ngay sau khi chúng tôi
đóng phim The Passion of The Christ (Cuộc
Khổ Nạn Chúa KiTô). Cũng trong thời gian ấy,
tôi cảm nghiệm được những lực lượng đối kháng
nhau xẩy ra trong tâm hồn tôi về cuốn phim
ấy.
(Fr. Jozo Zovko, một linh mục rất thánh thiện
đã được nhìn thấy Đức Mẹ Maria hiện ra tại
Medjugorje. Hình của Crownofstars) Chú thích (memedu@dk):
Muốn biết thêm về Cha Jozo Zovko, xin bấm
ở đây: Cha
Xứ Mễ Du Cha Jozo Jovko