Bài Viết
Chia Sẻ
25.
Có thể thế giới sắp bị tàn phá vì chiến tranh
?
memedu@dk
đã nhận được một lá thư (copy) viết tay của
một Thị Nhân từ Âu Châu. Không
biết có thể xảy
ra trong thế giới hay không, tùy các bạn suy
nghỉ. Xin mời các bạn đọc dưới đây. Đồng thời
memedu@dk cũng có vài tài liệu viết về Trung
Quốc từ www.calitoday.com mời các
bạn xem và tự suy nghỉ:
1.
Thông điệp từ Âu Châu
Xin xem link: "Thông
điệp Âu Châu"
2.
Trung Quốc sẽ bá chủ thế giới?
Source:
www.calitoday.com (18. marts 2010)
Trong những năm gần đây, đặc biệt
kể từ khi cuộc khủng hoảng tài chính toàn
cầu xẩy ra, dư luận chung đều cho rằng cán
cân quyền lực đang chuyển dần từ Mỹ và phương
Tây sang một số nước đang nổi.
Fareed Zakaria, tổng biên tập của tuần báo
Newsweek và tác giả cuốn ‘The Post-American
World’, xuất bản năm 2008 cho rằng thế giới
đang chứng kiến sự xuất hiện một trật tự thế
giới hậu Mỹ không phải vì Mỹ suy yếu mà vì
các nước khác đang lớn mạnh.Báo cáo ‘Xu hướng
thế giới 2025 – Global Trends 2025’ của Hội
đồng Tình báo Quốc gia Mỹ năm 2008 cũng dự
báo rằng vào năm 2025 Mỹ không còn giữ vị
thế siêu cường quốc duy nhất. Lúc đó Mỹ chỉ
là ‘first among equals - nước thứ nhất giữa
những quốc gia ngang hàng’.
Được đề cập nhiều nhất trong số các nước đang
nổi ấy là Trung Quốc.
Mới đây, Jim O’Neill, người đứng đầu chương
trình nghiên cứu kinh tế và chiến lược toàn
cầu của ngân hàng đầu tư của Mỹ Goldman Sachs
dự báo rằng vào năm 2027 Trung Quốc sẽ vượt
qua Mỹ để trở thành cường quốc kinh tế lớn
nhất thế giới.
‘Vượt trội thế giới’
Trước sự lớn mạnh đó của Trung Quốc,
một số nhà phân tích cho rằng Trung Quốc sẽ
trở thành một siêu cường quốc và thống trị
thế giới.
Trong những người đó có Martin Jacques – tác
giả của ‘When China Rules the World: The Rise
of the Middle Kingdom and the End of the Western
World’, được xuất bản năm 2009.
Như tựa đề của cuốn sách ghi nhận, tác giả
người Anh này cho rằng vấn đề không còn là
việc Trung Quốc có thể làm bá chủ thế giới
hay không mà là vấn đề thời gian.
Tiêu chí đầu tiên và quan trọng để Martin
Jacques khẳng định như vậy là mức tăng trưởng
kinh tế của Trung Quốc. Dựa vào các dự báo,
trong đó có dự báo của Goldman Sachs, ông
cho rằng Trung Quốc sẽ chiếm vị trí số một
kinh tế thế giới.
Ngoài sức mạnh kinh tế, tác giả còn chỉ ra
một yếu tố quan trọng khác và coi đó là thế
mạnh của Trung Quốc là nền văn hóa, văn minh
của nước này vì theo ông Trung Quốc không
đơn thuần chỉ là một quốc gia dân tộc thuần
túy (nation state) mà là một quốc gia với
một nền văn minh lâu đời (civilisation state).
Theo Martin Jacques càng ngày càng có nhiều
người học tiếng Trung Quốc (Quan thoại), phim
ảnh Trung Quốc cũng hiện diện nhiều nơi trên
thế giới, hay các biến cố lịch sử Trung Quốc
cũng không còn xa lạ với mọi người.
Và ông cho rằng vào khoảng giữa thế kỷ này
Bắc Kinh hiển nhiên sẽ trở thành thủ đô của
thế giới.
Một điểm đáng chú ý và cũng có vẻ khiêu khích
được Martin Jacques nhấn mạnh trong cuốn sách
này là việc người Trung Quốc cảm thấy họ vượt
trội mọi người cả về văn hóa và chủng tộc,
và coi mình là trung tâm của thế giới.
Và tác giả nhận định rằng sự lớn mạnh về kinh
tế giúp họ củng cố quan điểm đó.
Vì vậy, Martin Jacques tin rằng khi Trung
Quốc lớn mạnh, họ sẽ tìm cách biểu dương sức
mạnh và giá trị của họ với thế giới.
Cụ thể ông cho rằng hầu hết các nước Á châu
sẽ chấp nhận sự bá chủ của Trung Quốc, và
như vậy hệ thống chư hầu (tributary system)
có thể quay trở lại tại Á châu.
Không chỉ thế, Martin Jacques cũng tin rằng
Trung Quốc có thể bắt đầu thách thức trật
tự thế giới do các nước phương Tây thiết lập.
Trong số những người cùng chung quan điểm
đó với Martin Jacques, có Kishore Mahbubani
– chủ nhiệm Trường Chính sách Công Lý Quang
Diệu, thuộc Đại học Quốc gia Singapore và
tác giả cuốn ‘The New Asian Hemisphere: The
Irresistible Shift of Global Power to the
East’, xuất bản năm 2008.
Theo Kishore Mahbubani – một trong những người
cổ võ cho ‘các giá trị Á châu’ (Asian values),
sự trổi dậy của Trung Quốc và một số nước
Á châu khác chắc chắn sẽ kéo theo sự suy yếu
của Mỹ và phương Tây cũng như trật tự và sự
điều hành thế giới do Mỹ và phương Tây tạo
nên.
Nhưng không phải ai cũng đồng ý với quan điểm
đó của Martin Jacques và Kishore Mahbubani.
‘Không có triển vọng’
Will Hutton nhấn mạnh Trung Quốc
chẳng có triển vọng nào để thống trị thế giới.
Trong một bài viết được đăng trên trang mạng
của tờ nhật báo Anh The Observer hôm
21/06/2009, Will Hutton – tác giả của ‘The
Writing on the Wall: China and the West in
the 21st Century’ xuất bản năm 2007, nhận
xét rằng ngay tựa đề cuốn sách của Martin
Jacques đã có vấn đề.
Theo Will Hutton Trung Quốc chẳng có triển
vọng nào để thống trị thế giới vì nước này
phải đối
diện với sự nhập nhằng về bản sắc và những
yếu kém về kinh tế. Và chính những điều này
sẽ
không cho phép Trung Quốc áp đặt sức mạnh
‘cứng và mềm’ của mình lên các nước khác.
Cụ thể Will Hutton nhấn mạnh rằng thể chế
chính trị độc đoán của Trung Quốc không phải
là
điểm mạnh mà một nhược điểm vì nó không có
cơ chế kiểm soát và cân bằng quyền lực.
Ông cho rằng dù là người Hoa hay người Anh,
ai cũng muốn được bình đẳng, được tôn trọng.
Vì vậy, theo Will Hutton, lý luận của Martin
Jacques cho rằng công dân Trung Quốc không
muốn có đại diện tại công sở, hay cổ đông
Trung Quốc không muốn tác động đến việc điều
hành công ty, hoặc việc người dân Trung Quốc
không quan tâm đến sự minh bạch của chính
phủ
là sai lầm.
Vì đa số người dân muốn điều đó. Và việc họ
chẳng được những quyền đó cho thấy nước này
đang bị kìm hãm.
Will Hutton cũng chỉ ra rằng về kinh tế, Trung
Quốc vừa mạnh nhưng lại vừa yếu. Mô hình kinh
tế hiện tại của nước này chủ yếu dựa trên
xuất khẩu và tiết kiệm không thể tồn tại mãi.
Và để
thay đổi điều này cần có sự thay đổi về chính
trị.
Theo ông người Trung Quốc tích trữ chỉ vì
họ không tin tưởng vào tương lai. Họ biết
rằng đảng Cộng sản không thể mãi duy trì quyền
lãnh đạo.
Dựa trên những dự báo về bất ổn chính trị
và và những khó khăn về kinh tế mà Trung Quốc
phải đương đầu, ông cho rằng trong tương lai
phương Tây vẫn dẫn đầu. Do đó theo ông vấn
đề
đặt ra không phải là việc Trung Quốc sẽ thống
trị thế giới hay không mà làm sao có thể giới
hạn khoảng cách giữa phương Tây và các nước
còn lại.
‘Chẳng mang gì mới’
Trong số những nhà nghiên cứu khác phủ nhận
quan điểm rằng trật tự thế giới hiện tại sẽ
bị đe
đọa trước sự lớn mạnh của Trung Quốc và một
số nước châu Á còn có G. John Ikenberry, giáo
sư về Chính trị và các Vấn đề Quốc tế tại
đại học Princeton, Mỹ.
Bài viết của ông được đăng trên tạp chí New
Perspectives Quarterly, số ra mùa Hè năm 2008
cho rằng châu Á và Trung Quốc nói riêng chẳng
mang đến cho hệ thống tổ chức và điều hành
thế giới một cái gì mới và đặc trưng.
Theo ông Trung Quốc và các nước Á châu khác
vẫn chấp nhận hợp tác với và hoạt động trong
khuôn khổ hệ thống tổ chức, điều hành thế
giới do Mỹ và các nước phương Tây đặt ra từ
trước.
Trung Quốc đang vươn lên nhưng còn nhiều vấn
đề
Do vậy, mặc dù thừa nhận rằng sự trổi dậy
của châu Á sẽ dẫn đến sự thay đổi về cán cân
quyền
lực trên thế giới, ông cho rằng những ý kiến
hay dự đoán châu Á và Trung Quốc nói riêng
sẽ
khởi xướng một trật tự thế giới mới là sai
lầm.
Tương tự, một bài viết của Minxin Pei được
đăng trên trang mạng của tờ tuần báo Newsweek
hôm 08/12/2009 cũng cho rằng viễn cảnh Trung
Quốc tạo ra một trật tự thế mới hay bá chủ
thế
giới là xa vời.
Một trong hai lý do quan trọng Minxin Pei
đưa ra là những khó khăn kinh tế hiện tại
của nước
này. Theo ông, nhiều người nước ngoài ca ngợi
thành công của Trung Quốc trong việc khắc
phục hậu quả khủng hoảng tài chính, kinh tế
toàn cầu. Nhưng thực tế mọi chuyện không phải
xuôi
chảy, đơn giản như mọi người nghĩ.
Vấn đề thứ hai được tác giả đặt ra là nếu
Trung Quốc thực sự mạnh thì tại sao Bắc Kinh
lại
không đóng một vài trò quan trọng hơn trong
các vấn đề quốc tế? Theo bài viết một trong
những
lý do quan trọng dẫn tới việc Trung Quốc thụ
động như vậy là vì điều mà Bắc Kinh quan tâm
hiện tại đó là làm sao ổn định chính trị trong
nước.
Vì những lý do đó, như tựa đề của bài viết
nêu bật, Minxin Pei cho rằng Trung Quốc sẽ
không
thể thống trị thế giới trong tương lai như
Martin Jacques dự báo
3.
Trung Quốc chơi trò qua mặt Mỹ ở Biển Đông
và các nước Châu Á
Source:
www.calitoday.com
LÝ ĐẠI NGUYÊN, May 14, 2010
Cali Today News - Tổng thống Mỹ,
Barack Obama và tổng thống Nga, Dmitri
Medvedev ký hiệp ước cắt giảm võ khí hạt nhân
của 2 nước, tại thủ đô Czech, hôm
08/04/2010, nhằm lật qua một trang sử mới
về một thế giới “không có chiến tranh nguyên
tử”.
Tổng thống Mỹ, Obama tuyên bố: “Hiệp ước này
là một bước quan trọng cho an ninh thế giới:
Ngày hôm nay là một dấu mốc quan trọng cho
an ninh hạt nhân, cho thỏa thuận không phổ
biến
vũ khí hạt nhân, cũng như cho mối quan hệ
Mỹ-Nga”. Tổng thống Nga, Medvedev nói: “Vì
có
hiệp ước này, toàn thể cộng đồng thế giới
đã đạt được thắng lợi”. Sau đó một hội nghị
quốc tế
gồm 40 nước, được triệu tập tại Washington
để cùng cam kết không phổ biến loại vũ khí
hủy
diệt này nữa. Thực ra trong thời đại kinh
tế thị trường toàn cầu hôm nay, các nước có
vũ khí
nguyên tử, dù khác chế độ, dù có căm ghét
nhau cách mấy, cũng không thể xử dụng bom
nguyên tử để tiêu diệt nhau được nữa, vì các
nước lớn nhỏ đều đã đan kết quyền lợi đầu
tư,
thương mại với nhau. “Tiêu diệt người, cũng
là tiêu diệt chính nguồn sống của mình”. Chỉ
trừ 2
nước tự cô lập là Bắc Hàn, Iran và bọn Khủng
Bố Quốc Tế, nếu họ có vũ khí nguyên tử trong
tay thì đó mới là mối họa cho thế giới.
Chính vì vậy, mà vấn để nguyên tử của Bắc
Hàn và Iran luôn là đề tài nóng đối với quốc
tế. Bắc
Hàn đã có vài ba quả bom nguyên tử, nhưng
nước này nghèo đói mạt rệp và là đàn em của
Trungcộng, mà ông anh tham lam sẵn sàng hy
sinh đàn em để đổi lấy quyền lợi của mình
trên
trường quốc tế, nên Mỹ và quốc tế không mấy
lo ngại. Trước sau gì rồi vấn đề Bắc Hàn cũng
phải ngã giá thôi. Riêng Iran là một nước
Hồi Giáo toàn thống có tham vọng thực hiện
cuộc
cách mạng Hồigiáo trên thế giới. Trực tiếp
đe dọa nền hoà bình mong manh tại Trung Đông.
5
nước Thường Trực trong Hội Đồng Bảo An Liên
Hiệp Quốc là Anh, Pháp, Mỹ, Nga, Tầu,
cộng với Đức, đã thường dùng LHQ làm áp lực
với Iran, nhưng đều thất bại, vì trước đây
Nga
và Tầu không cho làm mạnh. Nay Nga đã tỏ dấu
cứng rắn hơn với Iran, vì Iran không chịu
để
Nga tinh luyện nguyên tử cho Iran dùng vào
mục đích hoà bình. Chỉ còn có Tầu là kỳ đà
cản
mũi. Thực ra Tầucộng cũng chỉ muốn dùng vấn
đề nguyên tử của Iran để cầm chân Mỹ tại phía
Tây, vì nơi đây ngoài sự đe dọa của chương
trình nguyên tử Iran, và mối nguy Khủng Bố
Quốc
Tế, còn là lò lửa chiến tranh Do Thái- Palestine,
Iraq, Afghanistan, Pakistan, nên Mỹ chưa thể
dồn toàn lực triển khai chiến lược “trở lại
Á châu”, để Trungcộng có thời gian bành trướng
thế
lực ở phía Đông, nhất là làm chủ toàn vùng
Biển Đông và khống chế Đông Nam Á.
Hiện nay, Trungcộng đã có Miến Điện trong
tay, họ chủ trương hợp pháp hoá Miến Điện,
nên
đang thực hiện kế hoạch ‘dân sự hoá’ chế độ
Quân Phiệt, qua cuộc tổng tuyển cử ‘tiền chế’.
Gạt bỏ lãnh tụ Aung San Suu Kyi và tổ chức
Liên Minh Dân Tộc vì Dân Chủ của bà ra khỏi
cuộc bầu cử. Thay vào đó một số tướng lãnh
có thực quyền, tự giải ngũ để thành lập chính
đảng ra ứng cử và hẳn nhiên là thắng cử.
Tại Tháilan, qua lá bài cựu thủ tướng tham
nhũng Thaksin bị truất phế, được HunSen
Campuchia nhận làm cố vấn kinh tế. Được Trungcộng
hậu thuẫn, rồi thọc tay vào quậy tung tình
thế Vươngquốc này, qua phong trào dân nghèo
‘Áo đỏ’ biểu tình bám trụ tại Bangkok, chống
thủ tướng Abhisit và thế lực ‘Áo vàng’. Chính
vì vậy, mà đa số thủ lãnh áo đỏ có muốn làm
hòa
với thiện chí của ông Abhisit cũng không xong.
Tháilan loạn ly là một thắng lợi lớn cho Trung
cộng.
Còn tại Việtnam thì Trungcộng hoàn toàn khống
chế Tổng Bí Thư, Bộ Chính Trị, Trung Ương
Khóa X, và tiếp tục âm mưu dàn dựng lớp lãnh
đạo cộng đảng Khóa XI, nhằm thực hiện kế
hoạch ‘tàm thực’ lâu dài tại Việtnam. Nếu,
đảng Việtcộng, chính phủ Hànội còn nằm trong
tay Trungcộng ngày nào thì toàn Dân, toàn
Quân Việtnam dù có tinh thần quyết liệt chống
Bành
Trướng Trungcộng cũng khó lòng phát tiết ra
được. Nắm được Việtcộng là nắm được nước
Lào và Campuchia. Hiện nay Trungcộng đang
đồng hoá nước Lào. Hứa cung cấp cho
Campuchia 256 quân xa, và 50.000 bộ quân phục.
Trám vào chỗ của Mỹ, hồi đầu tháng
04/2010, vừa ngưng viện trợ quân sự cho Campuchia,
vì nước này đã trục xuất 20 người tỵ nạn Uighur
từ Trungcộng. Xem vậy, 5 nước nằm ở lục điạ
Asean, đều trong tầm tay của Trungcộng
thao túng. 5 nước Asean nằm ngoài đảo thì
vẫn còn lỏng chỏng, không cảm nhận được mối
nguy bành trướng của Bắckinh. Nên chưa thể
tìm được đồng thuận về Biển Đông.
Chính vì vậy mà Trungcộng mặc sức tung hoành
trên biển Đông. Nuốt Hoàngsa, chiếm
Trườngsa của Việtnam, vẽ thành hình ‘lưỡi
bò’ chiếm trên 80 phần trăm diện tích biển
Đông.
Đưa tầu chiến xuống kiểm soát toàn vùng Trườngsa
trong đó Việtnam, Philippines, Malaysia,
Brunei, Đàiloan đều có nhận chủ quyền. Nhưng
mỗi nước không đủ sức đương đầu với
Trungcộng. Nên Trungcộng chỉ muốn thương thuyết
song phương với từng nước. Chống lại chủ trương
‘quốc tế hoá’ biển đông. Nhất là không để
cho hạm đội Hoakỳ có mặt trong vùng. Mới
đây Trungcộng tung ra một cuộc tập trận quy
mô lớn ở vùng biển đảo chiến lược gần Nhậtbản.
Hạm đội Đông Hải của Trungcộng đã tiến về
chuỗi đảo chiến lược tiền tiêu giữa Nhậtbản,
Đàiloan, Philippines., mà xưa nay hạm đội
Mỹ vẫn hoạt động tích cực thường xuyên tại
đó.
Có lẽ dịp này, Mỹ cố làm ngơ để cho thủ tướng
Nhật, Hatoyama phải bỏ kế hoạch dời căn cứ
quân sự Mỹ trên đảo Okinawa, mà ông đã hứa
khi tranh cử. Đây cũng là áp lực khiến cho
các
nước trong vùng Đông Nam Á dễ dàng chấp nhận
đứng chung trong chiến tuyến ngăn bành
trướng Trungcộng của Mỹ.
Thực ra Hoakỳ có trong tay, bản Hiệp Ước
Thượng Hải 1972 ký giữa tổng thống Mỹ, Nixon
với Chu Ân Lai, thủ tướng Trungcộng. Trong
đó Mỹ hứa chấm dứt can dự vào chiến tranh
Việtnam. Trungcộng long trọng cam kết: “Tất
cả các quốc gia lớn hay nhỏ, phải được đối
xử
bình đẳng; những quốc gia lớn không được gây
tổn thương đau khổ cho những nước nhỏ.
Trungquốc sẽ không bao giờ là một siêu cường,
và Trungquốc chống lại quyền lực bá chủ và
quyền lực chính trị dưới bất cứ hình thức
nào…tất cả mọi quốc gia có quyền lựa chọn
hệ thống
xã hội của họ, như sự mong muốn của họ, và
quyền bảo vệ nền độc lập, quyền tối thượng
và
quyền toàn vẹn lãnh thổ của những quốc gia
riêng họ, và chống lại mọi hình thức hiếu
chiến của
ngoại bang, chống lại sự can thiệp, kiểm soát
và sự phá hoại. Tất cả lực lượng quân sự phải
rút
về lãnh thổ riêng họ”. Nhưng hành động bá
quyền nước lớn đối với các quốc gia nhỏ trong
vùng, và cuộc công khai xâm chiếm biến Đông
của Trungcộng hiện nay, rõ ràng Trungcộng
đã
tự tay xé bỏ bản Hiệp Ước 1972 giữa Mỹ vả
Tầu. Đến lúc, Mỹ đã danh chính ngôn thuận,
hợp
tình, hợp pháp có quyền ‘trở lại Á Châu’ rồi
vậy.
Little Saigon ngày 11/05/2010. LÝ ĐẠI NGUYÊN
|